🐃 Đừng Bắt Tôi Yêu Em

Lời bài hát Bên trên tầng lầu (Em ơi đừng khóc bóng tối trước mắt sẽ bắt em đi) Lời bài hát Tình yêu khi mua bằng tiền (Tình ka ngọt ngào) Lời bài hát Anh Chưa Thương Em Đến Vậy Đâu, hợp âm & karaoke ; Lời bài hát Ai Rồi Cũng Sẽ Khác (Hà Nhi), hợp âm trao cho nhau môi hôn đắm say. Thì thầm bên tai em anh nói một lời. Anh yêu em lắm em ơi! Gần nhau như sushi bên cơm nắm em ơi. Anh yêu em lắm em ơi! Gặp em con tim anh như đang trống ra chơi. Mong sao nước mắt người đừng rơi. Không anh trông giống thằng dở hơi. Anh chỉ muốn nói Tôi Yêu Em - Chương 27 với tiêu đề 'Bắt sống bà ta về đây' " Ngoan, đừng khóc, tôi đau lòng " anh nhẹ nhàng chạm lên bên má của cô. " Tâm Tự, bắt sống bà ta về đây cho tôi, những ai cản đường giết không tha " Danh Sách Chương. Chương 1: Cơ thể em là của tôi. Chương 2: Cơn hoan ái kịch liệt. Chương 3: Mẹ Diệp Mi. Chương 4: Trừng phạt. Chương 5: Dạ Tiệc. Chương 6: Bạn nhảy. Chương 7: Đắc tội nhầm người. Chương 8: Trao đổi sòng phẳng. Cũng trong phim Đừng bắt em phải quên tập 21, Ngọc đến nhà tìm Duy thì vô tình gặp mẹ anh ở cửa.Mẹ Duy thẳng thắn nói không thích Ngọc và bảo cô lần sau đừng đến tìm Duy nữa vì Duy không còn là giáo viên ở trường và hai người không có lý do gì để gặp nhau cả. Truyện Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em - Chương 12 với tiêu đề '12: Không Được Kích Động' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật "Vũ Đồng, cậu đừng lo lắng, mình thấy bác Tô Thành Kiệt của cậu rất hiếu thuận, đã sắp xếp cho cha cậu hai hộ lý, cha Đừng Bắt Anh Ngừng Yêu Em, Akira Phan Tải download 320 nhạc chờ Dung Bat Anh Ngung Yeu Em,Akira Phan. Tìm kiếm. Nhân đây, chúng tôi xin gửi tặng bạn 1 tháng Zing MP3 VIP và chúc bạn một ngày vui vẻ! Mọi góp ý và thắc mắc, Cô đừng hòng lấy được một xu. Tôi nói luôn với cô, nếu cô không yêu anh tôi, đến với anh ấy vì tiền thì hãy mau mau cút đi." Dục Nhi không hề thương tiếc nói thẳng vào mặt Diệp Mi. Hai người đang đứng ngoài vườn hoa của biệt thự. "Xin lỗi, Quan tiểu thư. Tôi nói với vợ: "Bà chưa chăm em được ngày nào nhưng chăm cháu nội hết lòng. Em thấy mẹ chăm cháu thế nào thì sau này chăm mẹ lại như vậy". Tôi còn nói vợ rằng ngày mẹ tôi mất không cho vợ để tang, không cho ở đây trong lúc mẹ mất, vì vợ và mẹ rất ghét nhau. BQUDna4. "Cậu cũng vừa vừa hay phải thôi. Cô ấy cũng là người mà cậu tra tấn cô ấy như vậy." Dục Nam cùng một người đàn ông đứng ngoài ban công hút thuốc. Người đàn ông kia rõ ràng là bác sĩ. Thân hình cao to, bờ vai rộng khoác trên mình chiếc áo blouse trắng. Dục Nam không nói gì, trầm ngâm rít điếu thuốc. "Cậu cũng không biết rằng nên kiêng kị điều đấy 3 tháng đầu sao? À mà thôi, tôi đoán cậu cũng chẳng để ý đến việc đó đâu. Nhưng cậu cũng nên biết kiềm chế đi." Dục Nam nhíu mày, ném điếu thuốc vào gạt tàn. "Kiêng kị cái gì cơ?" Tuấn Phát ngơ ngác nhìn hắn rồi thở dài thườn thượt. "Cô ấy đang mang thai, theo kinh nghiệm của tôi thì chắc cũng được 2 tháng rồi." ~~~~~****~~~~~ Diệp Mi tỉnh dậy thì cơn đau từ lưng ập thẳng lên đầu. Cô gần như không thể cử động được. Tiếng cửa mở rất nhỏ, Diệp Mi ngước mắt lên tưởng Dục Nam. Hoá ra là vú Nhậm. Ngày trước, Nhất Bảo thành rất đông người hầu, kẻ hạ. Nhưng từ ngày Diệp Mi về đây sống, chẳng hiểu sao Dục Nam lại đuổi hết giúp việc đi, chỉ giữ lại mỗi vú Nhậm. Vú Nhậm là một người phụ nữ hiền lành, tốt bụng. Bà theo Quan gia hầu hạ cũng được gần 30 năm rồi. Vú Nhậm chăm sóc Dục Nam từ bé. Vì không có con nên bà rất thương yêu Dục Nam như con đẻ. Diệp Mi cũng rất quý bà. Cô rất hay ngồi trò chuyện tâm sự với bà. Vú Nhậm đang bê một khay đồ ăn. Bát cháo bò thơm ngon làm bụng Diệp Mi cồn cào. "Vú Nhậm, bác không cần phải tốt với con như thế, có gì bác cứ sai cảnh vệ ra ngoài mua là được mà." Vú hiền dịu ngồi xuống cạnh tôi. Bà đặt khay thức ăn lên tủ cạnh giường rồi vuốt ve mái tóc óng mượt của Diệp Mi. "Là Dục Nam bảo ta làm cho con. Nó còn việc đến công ti rồi. Bây giờ con đã là mẹ rồi, cũng phải tự biết chăm sóc cho con và bản thân chứ." Đầu Diệp Mi như muốn nổ tung. Chúa ơi...cô đang mang thai sao!!! Không phải. Chắc chắn là nhầm lẫn...Không thể như vậy... "Vú Nhậm...vú đừng nói là con đang mang thai. ĐỪNG NÓI LÀ CON ĐANG MANG GIỌT MÁU CỦA TÊN CẦM THÚ KIA." Đến cuối cùng, Diệp Mi hét lên đến vang cả căn biệt thự. Nước mắt cô rơi xuống lã chã. Khả năng cô dính bầu quả thực rất thấp. Lần nào quan hệ xong, cô cũng uống thuốc đầy đủ. Nhưng tại sao có thể như vậy!!! Trước mắt cô, mọi thứ nhoà đi. Bờ vai gầy run bần bật lên, nước mắt như điên chảy xuống. Đôi môi cắt chặt đến mức bật máu để không thoát ra những tiếng nấc nấc nghẹn ngào. "Diệp Mi à, con..." Vú Nhậm đang định khuyên nhủ Diệp Mi thì tiếng nói đanh thép từ cửa đã cắt ngang bà. "Không phải việc của vú, vú xuống dưới nhà đi." Dục Nam đứng trước cửa, dựa lưng vào tường. Khuôn mặt hắn đầy vẻ mệt mỏi. Vú Nhậm cũng không nói gì, nhanh chóng lách người qua Dục Nam bước ra khỏi phòng. Trước khi đi bà còn khéo léo đóng cửa vào. Diệp Mi ngồi trên giường giờ cũng đã ngừng khóc, ánh mặt không gợn sóng nhìn chằm chằm Dục Nam. Dục Nam cũng chẳng kiêng nể gì mà nhìn thẳng vào đôi mắt bồ câu ấy. Hai người không nói gì cho đến khi Diệp Mi không hề chuẩn bị trước đã bị hắn ôm chầm lấy. "Diệp Mi, ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cho em một gia đình hoàn chỉnh. Em, con và tôi." Tiếng cười thảm khóc của Diệp Mi bé nhưng lại như muốn cắt trái tim Dục Nam. "Ha ha, anh muốn vậy sao? Một gia đình. Được, tôi sẽ cho anh khi nào cả 3 chúng ta. Tôi, con chúng ta và anh. Cùng nhau xuống địa ngục." Hơi thở hắn gần như đông lạnh vào. Dục Nam biết cô sẽ không nói như vậy trừ khi, trừ khi...cô đã không lưu luyến gì với cuộc sống này nữa, cô muốn liều chết với anh. Và liều chết với cả con anh nữa. Dục Nam buông Diệp Mi ra, nhìn sâu vào đôi mắt bi thương của một người phụ nữ trước mặt. "Anh xin lỗi. Anh xin em đừng nói vậy. Đừng làm vậy. Vì con của chúng ta. Anh xin em." Cô là con gái của trùm hắc đạo nhưng lại bị bán cho hắn vì cha cô đã thua cược. Hắn là con người lạnh lùng, bá đạo, khiến cho cả hai giới hắc bạch sợ hãi khi nghe đến tên. Liệu giữa cô và hắn sẽ có tình yêu? *** 1 năm sau "Trông chị xinh lắm." Dục Nhi đứng cạnh thầm tán thưởng Diệp Mi. Diệp Mi vừa mới đẻ xong cách đây có 6 tháng mà thân hình chẳng hề chảy xệ. Không những vậy, cô còn chẳng hề tập luyện. Chiếc váy cưới cúp ngực xoè rộng. Chân váy dài hơn 2m được đính 5000 viên kim cương ngọc bích đổi màu. Thân váy được dát vàng. Trên cổ cô là chiếc vòng cổ kim cương L" Incomparable. Nổi bật nhất đó là tấm khăn voan đính trên đỉnh đầu cô ở giữa có viên kim cương Oppenheimer Blue giá gần 60 triệu đô. Màu sắc dù có chút khác nhau về nhiều mặt nhưng kết hợp lại thì càng nổi bật lên hẳn. Từ đầu đến chân, trông Diệp Mi chẳng khác gì nữ hoàng của Châu Âu những thời kì trước đây. Tiếng gõ cửa vang lên. Dục Nhi quay sang mở cửa. Dục Nam trong bộ comple lịch lãm màu đen đứng trước cửa. "Ấy ấy, trước khi vào lễ đường không được gặp cô dâu." "Ai ra cái điều luật đấy." Dục Nhi dơ tay đầu hàng lùi lại, lách qua Dục Nam. "Em chịu anh. Chỉ 5 phút thôi nhé." Dục Nam vào trong tiện tay đóng luôn cửa. Diệp Mi đang ngồi trước gương ngắm đi ngắm lại bản thân mình. Khuôn mặt không chút son phấn vẫn để lộ những đường nét xinh đẹp đến rung động lòng người. Dục Nam tiến đến ôm chặt lấy bờ eo của cô. Hương thơm quen thuộc của cô liền ngập tràn trong anh. "Lo nghĩ gì vậy?" "Em cảm thấy có chút...lạ kì sao sao đó. Em không ngờ được là hôm nay em được làm cô dâu. Em thấy...ừm..lo lắng." "Không sao đấy là chuyện bình thường thôi. Ai trước khi bước vào lễ đường chẳng vậy, huống hồ anh với em còn trải qua nhiều chuyện như vậy cứ tin ở anh, cùng anh bước tiếp." ... Mời các bạn đón đọc Đừng Bắt Tôi Yêu Em của tác giả Jenmieband. Trên xe, không khí bí bách đến nghẹt thở. Dục Nam tập trung lái xe, ánh mắt lâu lâu lại liếc sang phía Diệp Mi. Cô thì lặng yên ngắm nhìn cảnh đêm đang trôi qua cửa sổ. Ở cuối đường chân trời, mặt trời đã nhô lên một chút. Những tia nắng vàng đầu tiên trải nhẹ phớt qua trên những toà nhà cao nhất. Muôn hoa thức tỉnh khoác lên mình màu áo mới. Cảnh vật đẹp đến rung động lòng người. Một ngày mới hạnh phúc lại bắt đầu. Diệp Mi bất giác cười nhẹ. Nụ cười mà cô đã để quên ở chính thành phố này hơn 3 năm về trước. 3 năm trôi qua, hàng ngàn chuyện xảy ra. Một Diệp Mi ngông cuồng, nổi loạn, yêu cuồng si Dục Nam đã ra đi và được cất giữ ở đâu đó trong thành phố này rồi. Còn Diệp Mi bây giờ lạnh lùng, quyết đoán khác hẳn những năm tháng trước đó nhưng chỉ duy nhất một điều không đổi thay đó chính là tình yêu mà cô dành cho Dục Nam. Bao năm tháng đã qua, tình yêu lặng lẽ nảy mầm và lớn lên. Dục Nam nắm được nụ cười đầy sức sống của Diệp Mi. Anh lâu lắm rồi cũng chưa được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên như vậy của cô. Tình yêu và thù hận đã khiến cho cô gái anh yêu thay đổi hoàn toàn nhưng dù năm tháng có đổi thay mọi vật thì anh biết và chỉ cần biết duy nhất một điều Anh yêu Diệp Mi, Diệp Mi của anh."Em cười gì vậy?""Em thật sự đã về nhà rồi. Em thật sự muốn nghỉ ngơi rồi. Thời gian qua em mệt mỏi quá rồi."Diệp Mi cười thật tươi nhìn mặt trời đang dần lộ ra. Ánh sáng chiếu hắt vào trong xe làm nụ cười của cô không khác gì thiên Dục Nam dừng xe. Chiếc xe dừng khựng lại giữa đường. May sao bây giờ còn sớm, không có xe nếu không con đường đã bị Dục Nam làm cho tắc cả Nam lôi Diệp Mi ra ngoài. Cô vội vàng chạy theo anh. Bàn tay cô được anh nắm chặt. Sự ấm áp từ tay anh truyền đến làm tim cô đập rộn ràng như được bạn khác giới nắm tay thời đôi mươi. Hai người họ chạy lên tầng thượng của một toà nhà gần đó. Lên đến nơi thì cả hai đều thở hồng hộc lấy lại sức."Anh kéo em lên đây làm gì?"Diệp Mi dựa vào tường gần đó nhìn theo bóng dáng cao lớn của Dục Nam đang chắn trước mặt trời. Dù mặt trời sáng đến đâu nhưng với cô anh vẫn là nổi bật là ánh sáng đẹp Mi cười tươi vòng tay qua cổ anh, hôn thật sâu vào bờ môi lạnh của anh. Dục Nam có chút sững sờ rồi nhanh chóng đáp lại nụ người buông nhau ra rồi lại thở hồng hộc vì thiếu oxy. Bất chợt Dục Nam quỳ một chân trước mặt Diệp Mi. Anh lấy từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ. Diệp Mi không nói thành lời. Nước mắt như đã trực trào trong mắt Nam mở nắp chiếc hộp. Một chiếc nhẫn được gắn một viên kim cương ở giữa. Chiếc nhẫn quá giản dị so với một người như Dục Nam."Tôi, Quan Dục Nam, lấy danh nghĩa của một người đàn ông bình thường, không phải một Quan lão đại, một Quan tổng. Hôm nay tôi là một người bình thường như bao ngừoi khác xin được cầu hôn cô Lâm Diệp Mi. Anh chưa từng cho em một màn cầu hôn chính thức hay một đám cưới đầy đủ, chưa từng cho hạnh phúc dù chỉ một ngày. Cho nên hôm nay tôi nguyện dùng nửa đời còn lại yêu thương, trân trọng và bảo vệ cô Lâm Diệp Mi. Diệp Mi, em có đồng ý lấy anh không?"Diệp Mi khóc thành tiếng. Nước mắt tuôn như suối trên khuôn mặt cô. Giọng cô nghẹn lời trong cổ."Nhanh nào, cô gái, đừng làm anh phải quỳ mãi chứ."Diệp Mi lau nước mắt cuối cùng cũng bật được ra mấy câu."Em đồng ý, em đồng ý lấy anh."Dục Nam đứng dậy ôm chầm lấy cô. Môi và nước mắt giao nhau. Trên sân thượng của một toà cao tầng, một đôi nam nữ đang quấn chặt và trao cho nhau nụ hôn nồng thắm.~ END ~Cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi chuyện của mình. Đây là tác phẩm đầu tay của mình mà đã nhận được nhiều lượt views và votes như vậy là nhờ có các bạn. Thời gian qua thực sự được đồng hành cùng các bạn qua câu chuyện, mình rất lấy làm vinh dự. Mong các bạn vẫn sẽ tiếp tục theo dõi những tác phẩm tiếp theo của mình. Cảm ơn mọi người rất nhiều.❤️Dư kiến up truyện mới 1/9Tên truyện Quên đi mua Gió

đừng bắt tôi yêu em